T7. Th7 5th, 2025

Nhà trai é/p cô dâu bầu phải trèo tường vào lễ rước dâu, mẹ cô im lặng cho đến khi…

Tiếng trống rước dâu vang lên từ đầu xóm, xen lẫn tiếng cười nói ồn ào của đoàn nhà trai khi tiến về cổng nhà cô dâu. Nhưng bên trong sân, Mai, cô dâu đang mang thai tháng thứ sáu, vẫn ngồi bệt xuống nền gạch, gương mặt tái nhợt, hai tay run rẩy bấu chặt vạt váy cưới trắng.

“Sao con không đứng dậy đi? Nhà trai đến rồi kìa,” mẹ Mai khẽ giục, giọng khản đặc vì khóc nhiều đêm nay.

Mai nhìn mẹ, khóe mắt đỏ hoe. Cô sợ. Cô sợ hôn nhân này, sợ cuộc sống sắp tới khi biết rõ con người thật của Hùng – chồng sắp cưới. Anh ta từng hứa hẹn ngọt ngào, nhưng ngay khi biết Mai có thai, gia đình anh lập tức sang thách cưới, đòi gả gấp để giữ thể diện dòng họ. Thậm chí, họ còn ra điều kiện: “Con dâu phải trèo tường vào nhà trai mới được bước vào cửa chính, để tỏ lòng phục tùng, nếu không chúng tôi sẽ từ hôn.”

Người trong xóm xôn xao khi nghe tin ấy. Không ai nghĩ ở thời này mà vẫn còn hủ tục oái oăm đến vậy. Nhưng với gia đình Hùng, đó là luật bất thành văn. Nếu Mai không làm theo, họ sẽ coi cô là “điềm gở”, đứa bé sinh ra cũng không được chấp nhận.

Tiếng gọi giục giã mỗi lúc một gấp. Bà thông gia đứng ngoài cổng, hất hàm về phía bờ tường rào cao hơn đầu người: “Thang tre dựng sẵn rồi. Cô dâu mau leo qua.”

Mặt Mai tái mét. Bụng cô nặng trĩu, váy cưới bó chặt khiến từng bước chân khó nhọc. Thấy con gái ngồi yên, mẹ cô định mở miệng phản đối thì bị bà thông gia trợn mắt: “Con dâu tôi, tôi dạy. Bà im đi.”

Bàn tay người mẹ run lên nhưng bà chỉ lặng lẽ cúi đầu. Bà nghèo, chồng mất sớm, một mình nuôi Mai ăn học. Giờ con lỡ mang bầu, bà sợ nó không có chồng, đứa bé không có cha. Nỗi sợ ấy siết chặt trái tim người mẹ già, khiến bà không thốt được lời phản kháng.

Cuối cùng, trước ánh nhìn soi mói của cả làng, Mai đứng dậy. Chiếc váy trắng dài quét đất, lấm lem bùn non. Cô khẽ vén tà váy, run rẩy bước lên thang tre. Mỗi bậc thang kẽo kẹt rung. Hai người đàn ông bên dưới giữ thang cho cô, một là Hùng – chú rể, mặt lạnh tanh, không thèm ngẩng lên nhìn vợ; người còn lại là anh rể của Hùng, tay giữ chặt thanh tre, mắt không giấu nổi vẻ thương hại.

“Cẩn thận kẻo ngã,” anh rể khẽ nói. Nhưng Mai không nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập thình thịch cùng ánh mắt của mọi người đang dán vào bụng cô.

Cuối cùng, Mai leo đến bờ tường, cố gắng nhấc chân bước sang bên kia. Váy cưới vướng víu, bụng bầu chèn ép, cô loạng choạng suýt ngã. Một tiếng thét thất thanh vang lên. Đó là mẹ Mai.

Bà lao tới, gạt phăng mọi ánh mắt, giọng bà vang lên đầy uất nghẹn:

“Đủ rồi! Nó là con gái tôi, nó mang thai cháu của nhà các người, chứ không phải con chó con mèo mà bắt nó phải trèo tường như vậy. Nếu các người coi nó không ra gì, thì cưới xin làm gì nữa!”

Mọi người sững sờ. Hùng quay phắt lại, mặt đỏ gay: “Bà già này! Bà biết mình đang nói gì không?”

Nhưng người mẹ không lùi bước. Lần đầu tiên trong đời, bà đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng lên kiên quyết: “Tôi nói rồi, con tôi không trèo tường. Các người muốn cưới thì phải rước nó qua cửa chính. Không thì mang sính lễ về.”

Tiếng xì xào lan ra khắp sân. Bà thông gia tím mặt, định quát nhưng nhìn đứa cháu đang nằm trong bụng Mai, bà ta đành nuốt cục tức. “Được, nếu bà đã nói vậy…”

Ngay lập tức, thang tre được gỡ xuống. Mai được đỡ xuống đất. Nước mắt cô rơi lã chã, đôi tay nắm chặt tay mẹ. Cô không ngờ, người luôn cúi đầu cam chịu như mẹ lại vì cô mà mạnh mẽ đến vậy.

Đám rước dâu diễn ra. Nhưng suốt con đường về nhà chồng, Mai chỉ nghĩ đến ánh mắt cương nghị ấy. Cô nhận ra, dù cả thế gian quay lưng, mẹ vẫn là người duy nhất bảo vệ mình. Và nhờ giây phút ấy, cô quyết tâm: “Vì mẹ, vì con, nhất định mình phải sống cho có giá trị, chứ không phải mãi bị chà đạp như hôm nay.”

Mai ngẩng đầu, bước đi giữa tiếng nhạc cưới rộn rã, nhưng trong lòng cô, một cánh cửa tự do vừa hé mở.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *