Bà Ngọc, 65 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Lạt. Mười năm trước, chồng bà – ông Hùng – qua đời vì một cơn đột quỵ, để lại bà trong nỗi cô đơn không nguôi. Ông Hùng là người chồng tận tụy, luôn yêu thương bà, và hai người từng có những năm tháng hạnh phúc bên nhau. Sau khi ông mất, bà Ngọc gần như khép kín cuộc đời mình, sống lặng lẽ, ít giao tiếp với hàng xóm, và không bao giờ mở cánh cửa tủ lạnh trong bếp.
Cái tủ lạnh cũ kỹ, một món quà cưới mà ông Hùng mua cho bà từ thời còn khó khăn, bị bà khóa chặt bằng một sợi dây xích nhỏ. Hàng xóm, thấy lạ, thường hỏi: “Bà ơi, sao bà không mở tủ lạnh ra dùng? Nó hỏng rồi à?” Bà Ngọc chỉ cười buồn: “Không, tôi giữ kỷ niệm thôi.” Ai cũng nghĩ bà nói đùa, nhưng không ai dám hỏi thêm, vì họ biết nỗi đau mất chồng đã khiến bà thay đổi.
Một ngày nọ, cô cháu gái tên Linh, 20 tuổi, con của người anh trai bà Ngọc, đến thăm bà trong kỳ nghỉ hè. Linh thấy bà mình ngày càng tiều tụy, sống trong căn nhà lạnh lẽo, và quyết định dọn dẹp để bà có không gian sống thoải mái hơn. Khi nhìn thấy cái tủ lạnh bị khóa, Linh tò mò hỏi: “Bà ơi, sao bà khóa tủ lạnh thế? Cháu mở ra xem được không?” Bà Ngọc, ban đầu từ chối, nhưng thấy Linh nài nỉ, bà thở dài, đưa chìa khóa: “Thôi, mở đi. Nhưng cẩn thận, đừng làm hỏng thứ bên trong.”
Linh mở cửa tủ lạnh, và một mùi hương nhẹ thoảng ra – mùi của món cá kho tộ mà ông Hùng thích nhất. Bên trong ngăn đông, có một hộp nhựa cũ, bên trong là món cá kho tộ mà bà Ngọc làm cho ông Hùng đúng ngày ông qua đời. Linh sững sờ, quay sang bà: “Bà ơi, sao bà giữ món ăn này suốt 10 năm? Nó… nó không ăn được nữa rồi!” Bà Ngọc ngồi xuống ghế, nước mắt lăn dài, kể lại câu chuyện.
Hóa ra, ngày ông Hùng mất, bà đã làm món cá kho tộ – món ông yêu thích nhất – để chuẩn bị cho bữa tối. Ông Hùng từng nói: “Ngọc nấu cá kho ngon nhất trên đời. Sau này có mất, anh vẫn muốn mang món này theo.” Nhưng chiều hôm đó, ông đột quỵ ngay trên đường đi làm về, không kịp ăn bữa cơm cuối cùng với bà. Quá đau đớn, bà Ngọc quyết định giữ món cá kho trong tủ lạnh, như một kỷ vật, một cách để giữ ông Hùng ở lại với mình. “Tôi không nỡ bỏ, vì đó là thứ cuối cùng tôi làm cho ông ấy,” bà nghẹn ngào.
Linh ôm lấy bà, khóc theo. Cô hiểu rằng bà không chỉ giữ món ăn, mà giữ cả ký ức, tình yêu, và sự tiếc nuối. Sau một hồi an ủi, Linh thuyết phục bà: “Bà ơi, ông sẽ không vui nếu thấy bà sống mãi trong đau khổ thế này. Cháu nghĩ ông muốn bà hạnh phúc. Hay mình mang món cá này thắp hương cho ông, rồi làm lại một mâm cơm mới, để ông biết bà vẫn nhớ ông?”
Bà Ngọc, dù khó khăn, cuối cùng cũng đồng ý. Hai bà cháu mang hộp cá kho ra, đặt lên bàn thờ ông Hùng, thắp hương và cầu nguyện. Sau đó, Linh cùng bà làm lại món cá kho tộ, đúng công thức mà ông Hùng thích. Lần đầu tiên sau 10 năm, bà Ngọc nở nụ cười, cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng. Cái tủ lạnh được mở ra, dọn sạch, và bắt đầu sử dụng lại, như một dấu hiệu rằng bà đang học cách bước tiếp.
Từ đó, bà Ngọc dần mở lòng hơn. Bà tham gia các hoạt động với hàng xóm, dạy Linh cách nấu những món ông Hùng thích, và sống tích cực hơn. Câu chuyện về món ăn trong tủ lạnh lan khắp làng, trở thành bài học về cách trân trọng người thân khi còn sống, và học cách buông bỏ để chữa lành vết thương. Với bà Ngọc, món cá kho không chỉ là kỷ niệm, mà còn là sợi dây giúp bà tìm lại ý nghĩa cuộc sống sau những năm tháng cô đơn.